Đường Đua Nghẹt Thở – Rush Creek ()


 

Rush là câu chuyện có thật về hai tay đua huyền thoại: Niki Lauda và James Hunt. Thế nhưng còn hơn thế nữa, đây là sự đối đầu của hai tính cách, một cuộc đối đầu vĩ đại nhưng bên trong nó là một tình bạn cao thượng (friendemy).Niki Lauda là huyền thoại của làng đua xe. Bộ dạng như một con chuột, Niki là con người thực dụng, sử dụng kinh nghiệm và sự tính toán đầu óc trên đường đua (bản thân anh cũng là một thiên tài cơ khí và tự hào với một bộ mông trời phú “chỉ cần ngồi lên là biết xe thế nào”). Anh tới với F1 chỉ vì, theo tính toán logic của anh, đó là công việc mà anh làm giỏi nhất và sẽ thành công nhất (“nếu có việc khác có thể thành công hơn, tôi sẽ bỏ đua xe ngay). Phương châm của Niki là chấp nhận rủi ro đến 20%, nhưng không hơn một % nào nữa. Thế nhưng ẩn sâu bên trong sự lạnh lùng đó là một tâm hồn biết yêu, biết thèm khát hạnh phúc gia đình. Mặc dù anh tự thừa nhận: “Hạnh phúc là kẻ thù. Nó làm ta yếu đi vì khi đó, ta đã có một thứ mà ta không thể mất rồi”, thế nhưng tới đoạn cuối, anh vẫn nhẹ nhàng ôm cô vợ vào lòng và nói nhẹ tênh: “Anh không có gì hối tiếc”. Sự phức tạp, trí tuệ, kiên định của Niki được thể hiện thông qua diễn xuất tuyệt vời của Daniel Bruhl.Nửa kia của đồng xu là James Hunt, một tay chơi với quan niệm “sống như thể ngày mai là ngày cuối cùng”. James thích tốc độ từ trong máu, và dường như gã sinh ra là để cho thứ văn hóa “lái nhanh, yêu vội, sống cuồng” ấy. Gã sẵn sàng liều mạng trên đường đua, sẵn sàng nốc rượu cả đêm, phì phèo điếu thuốc, sẵn sàng làm tình trong bệnh viện, trên máy bay… chỉ vì gã thích thế. Lối sống bất cần đời khiến gã chết trẻ vào 45 tuổi, nhưng mặc kệ, có lẽ gã cũng chẳng có gì hối tiếc, vì chính gã đã chọn lựa như vậy, như lời James nói với Niki ở cuối phim “anh làm việc cật lực, đạt được thành công, nhưng nếu anh không vui vẻ một chút trong đời thì thành công có nghĩa lý gì?”. Thế nhưng ở bên trong sự hào nhoáng của James là sự cô đơn nội tâm của một kẻ “chẳng yêu một sinh vật sống nào ngoài lũ vẹt”. Hình như gã cũng có yêu một người phụ nữ, nhưng kết thúc bằng hai chữ “Fuck off!” khi cô ta ngăn giữa gã và lý tưởng của mình. Cả đời James chạy theo đam mê đua xe, nhưng còn hơn thế nữa là khát khao thể hiện bản thân, được mọi người thừa nhận. Khi đã ở trên đỉnh, đã được gọi là “champ” rồi thì dường như James không còn mục đích sống nữa, tàn lụi như ngôi sao băng. Vai diễn được đo ni đóng giày cho Chris Hemsworth và là một bước tiến lớn trong trải nghiệm diễn xuất của anh.Khi hai tính cách đó va chạm với nhau như nước với lửa, triết lý sống của cả hai người đã chuyển hóa thành từng ánh nhìn, từng câu nói ném vào nhau trong những cuộc đối đáp ngắn gọn nhưng nảy lửa. Thế nhưng họ vừa là kẻ thù, mà thực chất cũng là bạn, dành cho nhau sự tôn trọng trong cao thượng. Một James Hunt luôn mồm bảo Niki “như loài chuột bọ”, nhưng sẵn sàng đánh nhừ tử một kẻ dám nhạo báng Niki. Một Niki với đôi mắt long sòng sọc ở bệnh viện, chứng kiến cảnh James Hunt vô địch hết chặng này đến chặng khác, nhưng vẫn mềm lòng thú nhận “anh là động lực, là thứ giúp tôi vượt qua thứ đáng sợ nhất ở bệnh viện”.Là phim đua xe nên đạo diễn Ron Howard cũng đầu tư rất nhiều vào việc dàn dựng thế giới đua xe F1, với tiếng gầm rú của động cơ, sự khẩn trương mỗi lần pit stop, và sự nhốn nháo trong hàng ngũ kỹ thuật của các tay đua. Đường đua ấn tượng nhất trong phim là chặng cuối cùng ở Nhật Bản, với núi Phú Sĩ hùng vĩ một bên, trời mưa tầm tã, những chiếc xe lăn bánh tung tóe nước, còn trên khán đài là hàng ngàn khán giả cùng nhau vẫy cờ Nhật. Dù có là fan của F1 hay không, theo mình Rush là một trong những phim hay nhất và đáng xem nhất từ đầu năm đến nay.

Mở rộng
[X]
[X]